Đỗ Hồng

Biển Chờ



 


Ta trở lại biển chiều ru tháng bảy
Con đường buồn nằm thở khói miên man
Đời song hành cùng nhịp bước thời gian
Ta vẫn muốn mùa hè dừng chân bước

Ngày đã tắt những niềm vui hẹn ước
Em về đâu trên mặt đất bao la?
Nỗi nhớ thương bay tỏa khắp thiên hà
Ta ngồi đợi trăng vàng bên biển vắng

Nghe sóng vỗ vào hồn đêm tĩnh lặng
Tưởng như đời còn gọi mãi tên nhau
Tình trăm năm vương vấn một cơn sầu
Đôi mắt biển trông về phương xa thẳm

Ngày tháng cũ như đoạn phim quay chậm
Em trong vai vương hậu thiếu cung vàng
Còn ta làm hoàng đế mất giang san
Nhưng ta vẫn là tình nhân muôn thuở

Nụ hôn đó cho em ta còn nợ
Hẹn nghìn sau gặp lại vẫn nồng nàn
Dù loài người đều rời bỏ thế gian
Ta vẫn đợi em về cùng biển rộng



Đỗ Hồng

Được bạn: Ct.ly đưa lên
vào ngày: 8 tháng 12 năm 2019

Bình luận về Bài thơ "Biển Chờ"